Bắn tinh đầy người em phù thủy vú to phê vãi nồi

Chỉ trong chớp mắt, chàng đã mất đi cái vẻ nghiêm nghị thường ngày. Nhà cửa sao có vẻ bề bộn bừa bãi là lạ sao ấy ? Cưng đẹp quá, Thanh ơi ! Đùi ngoài rồi đùi trong. Thật thì Diệu Thanh, người chị tàn tật của Phương, chưa hẳn đã hoàn toàn tàn phế. Cô bé có biết đâu rằng trong chỉ hơn ba mươi phút giao hợp, nghệ thuật điêu luyện của Lãm đã khiến Thanh xuất tinh đến hai ba lần… Cảm giác sướng ngất của cô gái tật nguyền lần đầu được yêu đã kéo dài suốt buổi chiều, làm nàng giờ đây vẫn còn lâng lâng trên mây không tỉnh dậy được nữa. Sự đụng chạm giữa hai bộ phận nam nữ chẳng khác gì một cú chạm điện cao thế. Tiếng thở gấp gáp hổn hển xen lẫn tiếng rên la như trong cơn mê sảng, nửa đau đớn nửa đê mê hạnh phúc của Thanh :
« Chết em, anh Lãm ơi… chết em mất… »
Cuối cùng là tiếng gầm như thú dữ của thầy Lãm. Làm sao để báo tin này cho mẹ ? Từ phía sau, kẻ đang khống chế Phương luồn tay xuống bên dưới chiếc áo lót, tìm tòi, mò mẫm… chỉ trong chớp mắt bàn tay hắn đã làm chủ trọn vẹn đôi vú nữ sinh nhỏ như hai quả quít.